Lấy vợ trẻ hơn 20 tuổi, sau đêm tân hôn 1 tháng tôi ngỡ ngàng đưa vợ đến bệnh viện

Trang Anh
Chia sẻ

Đêm tân hôn, chúng tôi vừa hồi hộp vừa… buồn cười. Tôi từng trải, còn Lan thẹn thùng như cô bé mới lớn.

Tôi năm nay 45 tuổi, từng trải qua đủ va vấp của đời đàn ông. Bạn bè cùng trang lứa đã con cái đề huề, chỉ mình tôi vẫn lẻ bóng. Cho đến ngày gặp Lan, cô gái khiến cả thế giới của tôi như trẻ lại. Lan 25 tuổi, trong trẻo, rạng rỡ, ánh mắt luôn toát ra vẻ lạc quan. Khoảng cách hai mươi tuổi ban đầu làm tôi chùn bước, nhưng sự dịu dàng và chín chắn của cô khiến tôi tin: tuổi tác chỉ là con số.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra giản dị nhưng ấm cúng. Họ hàng đôi bên ban đầu còn bàn tán, nhưng nhìn Lan tươi cười hạnh phúc, mọi người cũng dần nguôi. Tôi tự nhủ: chỉ cần chúng tôi thương nhau thật lòng, mọi ánh nhìn ngoài kia chẳng đáng kể.

Lấy vợ trẻ hơn 20 tuổi, sau đêm tân hôn 1 tháng tôi ngỡ ngàng đưa vợ đến bệnh viện - 1

Đêm tân hôn, chúng tôi vừa hồi hộp vừa… buồn cười. Tôi từng trải, còn Lan thẹn thùng như cô bé mới lớn. Sau đêm ấy, cuộc sống vợ chồng trôi qua êm đềm. Tôi tập quen với những điều nhỏ nhặt: buổi sáng cô loay hoay nấu bữa sáng, chiều đợi tôi về chỉ để cùng nhau đi dạo. Mọi thứ tưởng như hoàn hảo, cho đến một buổi sáng sau đám cưới tròn một tháng. Lan gọi tôi dậy, giọng run run:

- Anh ơi, em chóng mặt quá, buồn nôn nữa. Chắc em bị cảm hay sao ấy.

Tôi cuống quýt chở vợ đến bệnh viện. Trên đường, đầu tôi chỉ nghĩ đến cúm mùa, thiếu máu, đủ thứ bệnh vặt. Ai ngờ, sau khi khám, bác sĩ cười tươi:

- Chúc mừng hai vợ chồng, vợ anh đã có thai gần 6 tuần rồi.

Tôi trố mắt nhìn, miệng lắp bắp: “Gần… 6 tuần ạ?”

Lan đỏ bừng mặt, nắm chặt tay tôi. Tính ra, ngày cưới mới tròn một tháng. Nghĩa là, cô ấy đã mang thai từ trước đêm tân hôn! Thấy tôi im lặng, Lan lí nhí:

- Em định đợi thêm thời gian mới nói… Em sợ anh lo lắng, rồi mọi người lại đồn đoán linh tinh.

Tôi nhìn vợ trẻ, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Không phải giận, mà là thương. Thương vì cô đã một mình lo lắng, giữ kín niềm vui suốt những ngày đầu. Tôi bật cười, kéo cô vào lòng:

- Ngốc ạ, đây là tin vui nhất đời anh. Cảm ơn em đã mang đến món quà này.

Từ hôm đó, nhà tôi rộn ràng như có hội. Mẹ tôi, người từng lo con trai lấy vợ trẻ giờ thì cưng con dâu như trứng. Ngày nào bà cũng hỏi han, chuẩn bị món ăn bồi dưỡng. Lan dù trẻ nhưng khéo léo, biết cách lắng nghe lời khuyên của mẹ chồng. Mỗi lần nhìn họ ríu rít trong bếp, tôi thấy lòng bình yên đến lạ.

Ba tháng đầu, Lan nghén nặng. Tôi đi làm về là lao vào bếp nấu cháo, nấu canh chua, học cách pha nước chanh giảm nôn. Căn bếp vốn chỉ quen với bàn tay mẹ, nay vương đầy mùi gia vị, mùi cháo thịt, và tiếng cười của chúng tôi. Đêm nào tôi cũng xoa bụng vợ, thì thầm: “Bố đây, con nghe thấy không?”. Lan nhìn tôi, mắt long lanh, nụ cười mệt mà rạng rỡ.

Lấy vợ trẻ hơn 20 tuổi, sau đêm tân hôn 1 tháng tôi ngỡ ngàng đưa vợ đến bệnh viện - 2

Khoảng cách 20 tuổi chẳng còn là rào cản. Ngược lại, tôi thấy may mắn vì sự từng trải giúp mình bình tĩnh trước mọi cơn nghén, mọi lo lắng thai kỳ. Tôi biết lắng nghe, biết kìm cái tôi để chăm sóc cả hai mẹ con. Còn Lan, dù trẻ, lại có sự chín chắn đáng kinh ngạc. Cô đọc sách về dinh dưỡng, tìm hiểu cách thở, tập yoga bầu. Hai chúng tôi như đang cùng học lại cách lớn lên, nhưng lần này là trong vai trò bố mẹ.

Tháng thứ bảy, bác sĩ khen em bé phát triển tốt, Lan tăng cân vừa phải. Bà ngoại tương lai cười híp mắt: “Con dâu tôi trẻ mà khéo chăm, cháu nội tôi chắc bụ bẫm lắm đây”. Nghe vậy, tôi vừa tự hào vừa thấy thời gian thật kỳ diệu. Mới hôm nào còn lo lắng vì chênh lệch tuổi tác, giờ tôi sắp đón thiên thần nhỏ.

Ngày Lan vào phòng sinh, tôi run đến mức không đứng vững. Tiếng con khóc vang lên, nước mắt tôi rơi. Một bé gái xinh như thiên thần, là kết tinh của tình yêu không quan trọng năm tháng. Tôi cầm tay vợ, thì thầm: “Cảm ơn em. Em là món quà tuyệt nhất cuộc đời anh”.

Sau mọi ồn ào, tôi nghiệm ra một bài học sâu sắc: Tuổi tác không định nghĩa hạnh phúc. Sự khác biệt chỉ là phép thử để chúng ta học cách bao dung và yêu thương. Quan trọng nhất là cả hai cùng nhìn về một hướng, cùng trân trọng món quà cuộc sống ban tặng.

Giờ đây, mỗi sáng nhìn vợ bế con, gương mặt tràn đầy sức sống, tôi lại thấy mình trẻ lại. Chúng tôi có thể lệch nhau 20 tuổi, nhưng trong căn nhà nhỏ, ba trái tim đập chung một nhịp. Và tôi biết, dù ngoài kia bao người bàn tán, gia đình này vẫn là minh chứng rằng: tình yêu thật sự không đếm tuổi, chỉ đếm sự đồng lòng và niềm tin.

* Bài viết được gửi từ độc giả Trần Minh Quân - email tranminhquan...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn

Chia sẻ

Trang Anh

Tin cùng chuyên mục

Dạy con... sống văn minh

Dạy con... sống văn minh

Trong cuộc đời, có rất nhiều điều mà con người cần phải học. Với con trai, tôi ưu tiên dạy con... lối sống văn minh. Nghe thì khó hiểu vậy thôi chứ nếp sống văn minh chính là không xả rác bừa bãi, tôn trọng môi trường sống của mọi người.

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Hãy hiếu thuận khi còn có mẹ!

Trong guồng quay tất bật của cuộc sống, đôi khi ta quên mất rằng hạnh phúc giản dị nhất chính là còn được gọi hai tiếng “Mẹ ơi!”. Vu Lan về, câu nhắc nhở “yêu thương nhất là khi còn mẹ” càng trở nên tha thiết, để mỗi người con trân trọng hơn từng phút giây còn được sống trong vòng tay, nụ cười và sự chở che vô giá ấy.