Bỏ người yêu ở quê để cưới vợ giàu, đêm tân hôn tôi rụng rời chân tay khi mẹ vợ vào phòng
Tưởng chừng sau những tất bật của ngày cưới, tôi và vợ sẽ tận hưởng một đêm hạnh phúc.
Tưởng chừng sau những tất bật của ngày cưới, tôi và vợ sẽ tận hưởng một đêm hạnh phúc.
Mẹ tôi mất khi tôi 9 tuổi. 3 năm sau, bố quyết định đi bước nữa tôi đã tìm đủ mọi cách để phá ngang.
Ngay trong đêm tân hôn, tiếng gõ cửa bất ngờ đã mở ra 1 bí mật không ai ngờ tới...
Sau 5 năm xa cách, hôm nay anh trở lại, trong đôi mắt là sự hối hận và mong chờ. Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, không còn chút xúc động nào như ngày xưa.
Đợi mãi cũng tới ngày ăn hỏi, đúng giờ nhà trai có mặt tại nhà tôi nhưng vừa bước chân vào tới cửa, nhìn vào ban thờ, thấy di ảnh bố tôi trên đó, mặt mẹ chồng tương lai của tôi lập tức biến sắc.
Đêm đó, chúng tôi không chỉ ôn lại kỷ niệm, mà còn trao nhau những giây phút cuồng nhiệt, bỏ quên thực tại của cả hai người đều đã có gia đình riêng.
Nghe lời mẹ, tôi quyết định chia tay người yêu. Khoảng 1 năm sau, tôi dẫn người con gái thứ hai cũng là người mà tôi thực sự mong muốn lấy làm vợ.
Trong lúc đứng đợi ngoài phòng sinh, điện thoại của vợ được tôi đang cầm trên tay bỗng nhận thông báo biến động từ tài khoản ngân hàng với số tiền chuyển vào là 100 triệu đồng.
Trong đầu tôi lóe lên cảm giác bất an. Ai có thể đang ở trong phòng của chị lúc này? Tôi cố lắng nghe thêm, nhưng không thể xác định rõ lời nói.
Cứ mỗi lần con gái về bên nhà kêu khổ, khóc lóc đòi ly hôn là ông bà lại mắng mỏ, bảo không những cô phải giữ lấy cuộc hôn nhân này mà cả nhà ngoại sẽ đồng lòng giúp con rể bảo vệ hạnh phúc. Nguyên nhân là nhiều năm nay, con rể là “thần tài” của nhà ngoại.
Trong chuyện vợ chồng, tôi luôn cảm thấy anh ấy chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi, như thể mọi thứ chỉ là một nghĩa vụ hơn là sự thấu hiểu.
khi đưa con trai đi học mẫu giáo, tôi vô tình bắt gặp 1 đứa trẻ khác trong lớp. Đứa bé đó giống tôi đến kỳ lạ – từ ánh mắt, nụ cười đến cả dáng đi hay cúi đầu về trước.
Tim tôi như ngừng đập, tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng rồi cô ấy tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng, thỏ thẻ thêm vài lần nữa. Lúc này, tôi không thể ngồi yên.