Những dòng tin hiện ra, mập mờ, nửa kín nửa hở. Tôi ngồi phịch xuống giường, tay đặt lên bụng dưới còn mềm nhão, cảm giác như vừa rơi khỏi một nơi rất cao.
Tôi phát hiện ra những tin nhắn đó vào một buổi chiều mưa, khi con tôi vừa tròn 3 tuần tuổi. Cơ thể tôi còn đau nhức sau sinh, vết mổ vẫn âm ỉ, mùi thuốc sát trùng quyện với mùi sữa non khiến căn phòng lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê. Tôi đang ở cữ, cả ngày quanh quẩn giữa cho con bú, vắt sữa, thay tã, lau người. Chồng tôi đi làm về muộn hơn thường lệ, nói là “công việc nhiều”, tôi tin. Tin vì lúc ấy, tôi không còn sức để nghi ngờ.
Chiếc điện thoại của anh rung lên khi anh đang tắm. Tôi cầm lên chỉ để xem có phải mẹ anh gọi không, vì bà dặn có việc gấp sẽ nhắn. Nhưng hiện lên trên màn hình là một cái tên lạ, kèm dòng tin nhắn: “Hôm nay anh nhớ em nhiều không?”. Tim tôi khựng lại. Tôi biết mình không nên đọc, nhưng bàn tay run rẩy đã mở khóa từ lúc nào.

Những dòng tin hiện ra, mập mờ, nửa kín nửa hở. Không có lời yêu, không có hẹn hò công khai, chỉ là những câu hỏi thăm, những lời an ủi, những câu “anh mệt quá”, “em hiểu anh mà”. Tôi ngồi phịch xuống giường, tay đặt lên bụng dưới còn mềm nhão, cảm giác như vừa rơi khỏi một nơi rất cao.
Tôi đã trải qua một thai kỳ không hề dễ dàng. Nghén nặng, phù chân, những đêm mất ngủ vì con đạp. Tôi sinh mổ sau hơn 12 tiếng đau chuyển dạ, ký giấy cam kết trong hoảng loạn. Khi con cất tiếng khóc đầu tiên, tôi khóc theo, vừa hạnh phúc vừa sợ hãi. Tôi nghĩ chỉ cần hai vợ chồng cùng nhau, mọi khó khăn rồi cũng qua. Nhưng hóa ra, có những vết nứt xuất hiện đúng lúc ta yếu nhất.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, tôi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, điện thoại đặt trên đùi. Anh nhìn thấy, mặt tái đi. Tôi không hét, không khóc, chỉ hỏi một câu rất nhẹ: “Cô ấy là ai?”. Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi nghe rõ tiếng mưa gõ lên cửa kính.
Anh nói đó chỉ là một người bạn quen qua công việc. Rằng anh không làm gì sai. Rằng anh chỉ nói chuyện cho đỡ mệt. Tôi cười, một nụ cười cạn khô. Tôi hỏi tiếp: “Vậy em là gì trong lúc anh mệt?”. Anh cúi đầu.
Sự thật khiến tôi choáng ngợp không phải là một cuộc ngoại tình xác thịt. Mà là việc anh đã tìm đến một người khác để được lắng nghe, được an ủi, trong khi tôi ở nhà ôm con thức trắng đêm, vật lộn với trầm uất sau sinh mà không dám kêu ca. Anh nói anh thấy mình “vô hình” trong chính gia đình, rằng mọi sự quan tâm của tôi đều dồn cho con. Tôi nghẹn lại. Tôi vừa sinh con chưa đầy tháng, cơ thể chưa kịp hồi phục, tâm trí đầy bất an, vậy mà tôi bị trách là đã bỏ quên chồng.
Đêm đó, con khóc nhiều. Tôi bế con đi đi lại lại trong phòng, nước mắt rơi ướt vai áo. Tôi không khóc vì ghen, mà vì cảm giác thất bại. Thất bại vì không giữ được một mái ấm trọn vẹn, thất bại vì đã tin rằng chỉ cần mình cố gắng, mọi thứ sẽ ổn. Tôi đặt con xuống nôi, áp tay lên ngực, tự hỏi mình đã sai ở đâu.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề. Tôi vẫn cho con bú, vẫn ăn cháo, uống thuốc, nhưng trong lòng là một khoảng trống. Anh chủ động xin lỗi, nói sẽ chấm dứt liên lạc. Nhưng tôi hiểu, vấn đề không nằm ở chiếc điện thoại, mà ở khoảng cách đã âm thầm lớn lên giữa hai chúng tôi từ lúc tôi mang thai.

Một buổi sáng, mẹ tôi sang thăm. Bà nhìn tôi bế con, mắt thâm quầng, dáng đi chậm chạp. Bà không hỏi chuyện chồng con tôi, chỉ nói một câu rất khẽ: “Con đừng quên, sau khi sinh, con cũng là một đứa trẻ cần được chăm sóc”. Tôi òa khóc. Lần đầu tiên sau sinh, tôi cho phép mình yếu đuối.
Tôi bắt đầu nói ra. Nói với chồng rằng tôi đã sợ hãi thế nào khi làm mẹ lần đầu. Nói rằng tôi không cố tình bỏ rơi anh, tôi chỉ đang học cách giữ con sống sót qua từng ngày. Anh lắng nghe, lần đầu tiên thật sự lắng nghe. Chúng tôi ngồi bên nhau, không trách móc, không biện minh, chỉ thừa nhận rằng cả hai đều đã lạc lối trong giai đoạn khắc nghiệt nhất của hôn nhân.
Bài học đến với tôi không phải là “đàn ông đều vậy”, hay “phụ nữ sau sinh phải hy sinh”. Bài học là: đừng im lặng chịu đựng rồi mong người khác tự hiểu. Và đừng tìm sự vỗ về ở nơi không thuộc về mình khi người bên cạnh đang kiệt sức. Hôn nhân sau sinh không cần những lời hứa lớn lao, mà cần sự có mặt thật sự, trong những đêm con khóc và cả những lúc lòng người mệt mỏi.
Giờ đây, khi con tôi ngủ yên trong vòng tay, tôi học cách thở chậm lại, học cách nhờ giúp đỡ, học cách yêu bản thân sau khi đã cho đi quá nhiều. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết mình đã tỉnh thức. Làm mẹ không có nghĩa là biến mất. Và làm chồng không có nghĩa là đứng ngoài.
Có thể vết nứt ấy sẽ còn đó, nhưng ít nhất, chúng tôi đã nhìn thẳng vào nó. Và tôi tin, sự trưởng thành đôi khi bắt đầu từ những choáng ngợp đau đớn nhất.
* Bài viết được gửi từ độc giả Minh Thư - email minthu.after...@gmail.com. Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ, xin gửi về bandoc@eva.vn